Năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau vì phải chọn lựa giữa thiên đàng và hỏa ngục.

Thứ Năm tuần XXIX thường niên
Lời Chúa: 
 Lc 12,49-53
            Tại việt nam sau năm 1975 Chúa để cho nhiều gia đình giàu có lại trở thành giống như những gia đình nghèo khó, nhiều gia đình sống ở sài gòn nay phải lên kinh tế mới mà sống. người người đi kinh tế mới lên rừng phải tự kiếm sống. những người trước kia không biết làm gì thì nay băt đầu biết tự lập, làm tất cả mọi việc trên nương rẫy, rừng thiêng nước độc để được sống. Đặt nhiều người phải bị giằng co chọn lựa giữa chết đói và sống trong tâm hồn mình và chỉ chọn 1 mà thôi. Truyện kể rằng có một người thanh niên lên rừng chặt cây phá rừng để lấy đất làm rẫy trồng hoa màu, anh chỉ đi có một mình do không có kinh nghiệm trong lúc cây đổ anh bị cây lớn đè lên cánh tay của anh, anh la lên nhưng chung quanh không có ai. anh bị cây đè như thế trong tâm anh nghĩ nếu để như thế máu ra nhiều rồi mình sẽ chết. Anh quyết định lấy dao chặt đứt cánh tay  của mình thì may ra còn sống , anh đã can đảm làm và anh còn sống đến già với 1 cánh tay cụt.
Tôi Muốn Con Tôi Sống
"Tôi muốn con tôi sống" đó là lời của bà Suzanna Petrosyan đã thốt ra và được báo chí nhắc lại. Thực ra, có bà mẹ nào lại không muốn con của mình được sống đâu? Thế nhưng trường hợp của bà Petrosyan và đứa con gái 4 tuổi của bà không giống như những trường hợp của nhiều bà mẹ khác, vì hai mẹ con bà này là nạn nhân của cơn động đất khủng khiếp tại Armeni, thuộc liên bang Xô Viết hồi tháng 12 năm 1987.
Sau khi động đất, cũng giống như hàng ngàn người khác, cả hai mẹ con bà Petrosyan đều bị lấp vùi dưới hàng trăm ngàn tấn gạch, đá và xi măng, nhưng họ may mắn nằm lọt vào trong một khoảng trống nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cựa quậy mà thôi. Tất cả lương thực họ có chỉ là một hũ mứt và chẳng mấy chốc hũ mứt cũng hết sạch. Lúc đó, cô gái 4 tuổi mới kêu: "Mẹ ơi, con khát quá. Mẹ cho con uống nước". Nhưng lấy nước đâu bây giờ? Tiếng kêu khát của con cứ tiếp tục làm cho bà mẹ vừa đau lòng vừa lúng túng. Nhưng tình mẫu tử thiêng liêng đã gợi cho bà một ý nghĩ táo bạo: đó là lấy những giọt máu cuối cùng của bà cho con uống để cầm cự với tử thần. Lúc đó, người mẹ đáng thương mới lấy tay sờ sẫm và vớ được một miếng kính bể. Bà lấy miếng kính cắt đầu ngón tay trỏ và đút ngón tay vào miệng con bảo con mút. Em bé mút ngón tay của mẹ một lúc rồi nói: "Mẹ cắt một ngón tay nữa cho con mút thêm". Bà liền cắt một ngón tay nữa nhưng vì trời lạnh quá nên bà không thấy đau đớn gì nữa... Sau khi được cứu sống, người đàn bà thuật lại rằng: "Lúc đó, tôi biết thế nào tôi cũng chết, nhưng tôi muốn con tôi được sống".

              "Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!” "Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng."http://tgpsaigon.net/suy-niem/20121024/18908

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hãy nhớ chuyện vợ ông Lót . vì tiếc của ngoái lại mà chết.

Khi anh em nghe có chiến tranh, loạn lạc, thì đừng sợ hãi. Vì những việc đó phải xảy ra trước, nhưng chưa phải là chung cục ngay đâu".

Khi bị kiện ra tòa ta nên tìm cách làm hòa với đối phương để tránh bị tội nặng hơn.